Cuộc sống ai rồi cũng phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử.
Dẫu biết rằng, một ngày nào đó, chúng ta hay những người thân yêu bên cạnh cũng sẽ phải rời xa thế giới này để đi đến nơi bình yên mãi mãi, nhưng trái tim vẫn không sao hết nhói buốt khi khoảnh khắc chia ly ập đến.
Ảnh minh họa
Ông nội của Khánh mất vì ung thư đến nay đã được gần 5 tháng, nhưng Khánh vẫn còn giữ số liên lạc của ông trong điện thoại. Như một thói quen, thỉnh thoảng, Khánh lại bấm gọi, nói chuyện một cách vui vẻ như thể ông vẫn chưa bao giờ rời đi.
Đối với Khánh, ông nội chính là thần tượng duy nhất. Từ lúc Khánh còn rất nhỏ, cậu đã luôn lẽo đẽo đi theo ông khắp thôn cùng ngõ nhỏ. Ông dạy Khánh từ những việc nhỏ nhất như câu cá, thả diều,… đến những việc lớn lao hơn như làm người. Trên tất cả, Khánh luôn nhìn vào ông để có thể trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân mỗi ngày.
Những ngày Khánh phải xa ông đi học, đi làm,… cậu bị cuộc sống quật quăng hết lần này đến lần khác, đến nỗi có những thời điểm Khánh còn muốn từ bỏ ước mơ của mình. Mỗi lần như thế, Khánh đều gọi cho ông.
Ông không bảo Khánh phải làm thế này hay thế kia, ông chỉ lắng nghe Khánh kể hết những nỗi niềm trong lòng. Chính bởi vậy, sau mỗi cuộc chuyện trò qua điện thoại với ông, Khánh dường như được tiếp thêm sức mạnh.
Ngày Khánh được báo tin ông bị ung thư, không còn sống được bao lâu, cậu dường như một khụy ngã. Nhưng nhớ đến đôi mắt cười của ông, Khánh lại tự nhủ phải gắng gượng vượt qua và chấp nhận sự thật này. Cậu quyết tâm không để ông nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình.
Và rồi cái ngày định mệnh ấy cũng đến – ngày Khánh vĩnh viễn mất đi ông nội của mình. Cậu đã khóc, nhưng cũng đã lau đi những giọt nước mắt sau đó. Khánh đã mạnh mẽ, vì cậu tin đó là điều ông mong muốn ở cậu. đến bây giờ, Khánh thỉnh thoảng vẫn một mình gọi vào số ông.
Vẫn là những câu chuyện nhỏ mỗi ngày, vẫn là những vấp ngã cậu cần sẻ chia với ông. Nhưng khác với mọi khi, Khánh không còn nghe được tiếng ông thì thầm bên tai nữa. ấy vậy mà, cậu vẫn có thể mỉm cười khi cuộc trò chuyện kết thúc.
Câu chuyện của Khánh không đặc biệt, thậm chí chúng ta có thể bắt gặp ở bất kỳ đâu trong cuộc sống này, nhưng thông điệp nó gửi trao thì vô cùng đẹp đẽ.
Đó là, hãy trân trọng những khoảnh khắc, dù là ngắn ngủi bên những người thân yêu, bởi chúng ta đâu biết được khi nào họ sẽ bất chợt mà rời xa chúng ta mãi mãi.